Nói một cách ngắn gọn, kích thước của chiếc máy thực sự vẫn hoàn hảo dành cho nhu cầu cũng như tối ưu cho trải nghiệm chụp của nhiều người.
Không phải tự nhiên mà trên các mạng xã hội hay bình luận trên nhiều trang web, mọi người đem RX1R III ra so sánh với combo a7C R với ống kính FE 35mm f/1.8. Xét riêng nhu cầu của nhiều người, kể cả là chuyên nghiệp lẫn bán chuyên, sự gọn gàng của a7C R nhưng bên trong vẫn là cảm biến full frame 61 megapixel là thứ thuyết phục được họ. RX1R III thậm chí còn gọn gàng và nhỏ nhắn hơn vậy nữa cơ.
Ống kính không thay đổi gì thì có ổn không?
Có vẻ như Sony vẫn đi theo định hướng cái gì không hỏng thì không cần sửa, để dành không gian để nâng cấp tất cả những thứ khác để nâng cấp trải nghiệm chụp so với RX1R II ra mắt mười năm về trước. Đó chính là lý do vì sao ống kính tiêu cự 35mm f/2 Sonnar, với những thấu kính quang học của Zeiss vẫn còn hiện diện trên thế hệ máy mới.
Vẫn là 8 thấu kính chia thành 7 nhóm, bao gồm 3 thấu kính phi cầu và một thấu kính hỗ trợ lấy nét (AA – Autofocus Assist), và đương nhiên vẫn là công nghệ lớp phủ chống lóa và bóng mờ T* trứ danh từ Zeiss. Tất cả những khía cạnh xét riêng chiếc ống kính khẩu độ f/2 đã từng khiến người dùng yêu mến RX1R II đều hiện diện trên chiếc máy mới.
Ngay cả ở khẩu độ cao nhất, f/2, những bức hình chụp từ RX1R III đều đảm bảo độ nét lẫn cả độ tương phản ngay cả ở viền hình, đương nhiên là trong giới hạn của thiết kế quang học.
Đổi lại, có vẻ như ống kính cũng đã được điều chỉnh một chút để đảm bảo khả năng vận hành chung với cảm biến 61 megapixel. Ở chế độ macro, khoảng cách lấy nét tối thiểu giờ tăng từ 17 lên 20cm. Và cũng ở chế độ macro, ống kính sẽ bị hạn chế khoảng cách lấy nét từ 20 tới 35cm. Đương nhiên là anh em cũng nên để ý máy đang ở chế độ nào, vì cũng không ít lần mình giơ máy lên chụp ở khoảng cách thông thường, quên mất đang đặt ống kính ở chế độ macro, lấy nét không nổi.
Cũng có một điều cần đề cập, liên quan mật thiết giữa ống kính và thiết kế màn trập lá khẩu (leaf shutter) để tối ưu kích thước của chiếc máy ảnh. Ở khẩu độ tối đa f/2, tốc độ màn trập tối đa bị giới hạn ở ngưỡng 1/2000 giây. Khép khẩu về f/4, tốc độ màn trập tối đa nâng lên 1/3200 giây. Còn từ f/5.6 đến f/22, tốc độ màn trập tối đa mới trở thành 1/4000 giây. Đây cũng là khía cạnh anh em cần lưu tâm khi mang chiếc máy ra đường chụp.
Đương nhiên, màn trập lá khẩu giải quyết được vài vấn đề liên quan tới thiết kế của máy. Nhờ nó, giữa cảm biến và ống kính không còn cần không gian để ứng dụng màn trập cơ song song với mặt phẳng cảm biến nữa, nên chính bản thân cả máy lẫn ống kính cũng trở nên gọn gàng hơn. Nhưng đổi lại, như đã đề cập ở trên, màn trập lá khẩu phụ thuộc vào độ mở của các lá khẩu, nên chúng ta có giới hạn như vậy.
61 megapixel cho người chơi và người chụp nhiếp ảnh đường phố?
Nếu đã không có ống kính zoom, trang bị một ống kính với tiêu cự cố định, có lẽ một trong những cảm biến mạnh nhất và có độ phân giải cao nhất trên thị trường máy ảnh full frame mirrorless là thứ vô cùng phù hợp cho chiếc máy compact mới ra mắt. Thực tế thì 10 năm trước, RX1R II cũng đi theo hướng ấy, với cảm biến full frame độ phân giải 42 megapixel, giống hệt như cảm biến backside-illuminated CMOS như a7R II ra mắt cùng năm 2015.
Mục tiêu là tạo ra một chiếc máy không thỏa hiệp về khía cạnh độ phân giải, từ đó tạo ra sự tự do cho người chụp.
Từng có thời điểm mình được dùng thử một chiếc máy của hãng khác, nhưng cũng trang bị cảm biến của Sony, đó là chiếc Fujifilm GFX100RF. Cảm biến medium format kích thước 44x33mm mà Sony sản xuất cho Fujifilm trang bị trên chiếc máy này có độ phân giải 100 megapixel, cho phép người dùng crop cảm biến để tạo ra những bức hình chụp cận cảnh hơn, trên cùng một ống kính 35mm f/4, tương đương 28mm full frame.
35mm…
…50mm…
…và 70mm.
Đến lúc này, độ phân giải của cảm biến trên RX1R III, hay chính bản thân kích thước của từng photodiode trên bề mặt cảm biến, thu dữ liệu ánh sáng và biến chúng thành tín hiệu hình ảnh số cũng cần được bàn tới.
61 megapixel, kích thước mỗi photodiode điểm ảnh 3.76 micro mét của cảm biến IMX455 vừa tạo ra sự tự do, nhưng cùng lúc cũng đòi hỏi kinh nghiệm chụp của người dùng. Để chiếc máy nhỏ hơn cả Fujifilm X100VI lẫn Leica Q3, Sony quyết định không ứng dụng hệ thống chống rung điện tử. Cũng may là, trọng lượng và trọng tâm của máy không nặng và không quá kỳ quặc, cầm handheld cố định bằng một tay cả ngày không sợ mỏi, cũng không rung tay, nên việc không có IBIS không phải là vấn đề đối với nhiều khách hàng tiềm năng của chiếc máy này.
Mà cũng có khi, họ cũng chẳng quan tâm việc máy có IBIS hay không. Mọi tranh luận trên mạng xã hội hiện giờ, như mình để ý, đều nhắm vào mức giá của RX1R III, so sánh với những chiếc máy ảnh khác cùng tầm giá chứ không phải cùng phân khúc trên thị trường, để coi IBIS là một yêu cầu tính năng mặc định phải có.
Nhưng cùng lúc, giống như rất nhiều chiếc máy Sony Alpha khác, những gì cảm biến full frame tạo ra đôi khi sẽ cần một chút điều chỉnh trước khi tạo ra bức hình thành phẩm. Đôi khi chỉ điều chỉnh một chút thay vì lấy hình trực tiếp từ máy, những tấm hình từ RX1R III thực sự thu hút mọi ánh nhìn. Nói vậy không có nghĩa là những profile màu sắc sẵn có trên chiếc máy này không ổn. Mình thực sự rất thích profile Creative Look FL3. Nó không nhạt nhòa sắc lạnh như FL2. Nó không quá rực rỡ, nhưng vẫn hé lộ được những góc cạnh ấm áp trong chủ thể mỗi bức hình.
Không chiếc máy ảnh nào hoàn hảo
Câu này đúng trong mọi trường hợp. Nhưng dùng nó để mô tả Cyber-shot RX1R III thì ôi thôi, nó hợp đến mức đáng sợ. Giữa cái thời kỳ công nghệ nhiếp ảnh nói chung và công nghệ bán dẫn CMOS nói riêng đang tìm cách vượt qua những giới hạn, dẫn tới chi phí bị đẩy cao, thì thực sự không còn dùng được quan điểm rằng “máy này ngần này tiền thì đáng mua” nữa. Rồi thuế quan lại là một câu chuyện khác, phức tạp và đau đầu hơn…
Phải khẳng định lại, gần như mọi khía cạnh của RX1R III đều được nâng cấp, từ cảm biến cho tới chip xử lý hình ảnh và cả chip xử lý thuật toán lấy nét tự động, theo dõi chủ thể. Nhờ đó, tốc độ lấy nét, thứ bị phàn nàn rất nhiều ở thế hệ RX1R II đã hoàn toàn được giải quyết. Cả phần cứng lẫn thuật toán lấy nét của máy ảnh mirrorless từ Sony vẫn là thứ tạo ra tiêu chuẩn cho cả ngành ở thời điểm hiện tại, và nó đã được thể hiện một cách đầy ấn tượng.
Ấn một nửa hành trình nút đóng màn trập hay ấn nút AF-On, nếu tính năng nhận diện chủ thể thông minh đang được bật, gần như ngay lập tức ô lấy nét báo xanh lá thẳng vào con mắt của người ở phía trước ống kính. Nó là thứ đời RX1R trước không thể nào làm nổi.
Kết hợp điều đó với sức mạnh của bản thân cảm biến BSI CMOS, cùng thiết kế công năng của chiếc máy, trải nghiệm chụp với RX1R III là thứ đủ để những chiếc máy compact khác cảm thấy ghen tị.
Nhưng khi sở thích của từng người dùng lên tiếng, biến thành những bình luận trên mạng xã hội, thì câu chuyện “chiếc máy ảnh hoàn hảo” lại càng được chứng minh là sẽ chỉ có trong mơ.
Một điều rất rõ ràng, là dù vẫn có thể quay phim 4K 30p 4:2:2 10-bit màu, nhưng thiết kế của chiếc máy này thực sự được tối ưu cho nhu cầu nhiếp ảnh thuần túy. Những người muốn biến RX1R III thành một chiếc máy hybrid vừa quay vừa chụp sẽ thấy màn hình cố định không phải ý tưởng hay. Tương tự, những người chụp nhiếp ảnh đường phố, thích đặt máy ngang hông để có những khung hình đầy sức sống và tự nhiên, cũng sẽ muốn cái màn hình có thể lật ra.
Nhưng đối với những người đã từng yêu mến cái gọn gàng và sức mạnh phần cứng của RX1R II, chắc chắn họ sẽ yêu mến chiếc máy này. Vẫn là cái khả năng tách bạch chủ thể và nền hình đầy sống động của ống kính, nhưng giờ nó đã được cải tiến ở cả hai phương diện độ phân giải lẫn tốc độ lấy nét.
Vẫn là cái cảm giác một chiếc máy nhỏ xíu gọn gàng bỏ vô túi áo, một tay rút ra bật công tắc và bắt đầu chụp ngay lập tức, nhưng đi kèm với nó là cái giá có thể khiến vài người sợ hãi.
Không một ai có thể đưa ra lời khẳng định tuyệt đối, chiếc máy này có xứng đáng với cái giá 130 triệu Đồng hay không. Nhưng xét về tổng thể cả cấu hình lẫn hình dáng kích thước công năng, không có lựa chọn nào khác trên thị trường giống hệt như RX1R III để chúng ta so sánh được.
Nguồn:Baochinhphu.vn