Tường ngăn cách của các căn hộ rất mỏng chứ không dày như ngày nay, nên không gian rất ồn ào bởi tiếng từ nhà khác và từ phố xá vọng lên. Mức độ tiện nghi còn khác biệt theo từng tầng, chẳng hạn tầng trệt (buôn bán) và tầng 1 là các căn đầy đủ nhất, tầng 2-3 có đủ đồ nội thất cơ bản và tầng 4-5 có thể chỉ có chỗ ngả lưng và dây phơi quần áo. Ngoài tầng trệt là có nước dẫn tới, các tầng trên không có hệ thống ống nước nên cư dân insula cần lấy nước từ đài phun nước công cộng, đồng thời việc vệ sinh đều phải dùng bô hoặc ra nhà tắm công cộng. Chuyện nấu nướng cũng bị hạn chế lớn trừ tầng trệt để tránh hoả hoạn, vì vậy họ phải mua đồ ăn ở các tiệm ven đường.
Những chung cư này là nơi ở của phần đông dân số Roma, đáng chú ý là số phế tích insula vẫn còn khá nhiều ở khu vực Ostia – quận giáp biển của Roma ngày nay. Vị trí cửa sông rất thuận lợi cho thương mại của nó đã khiến dân số bùng nổ vào thế kỷ 2 và thúc đẩy hoạt động xây dựng chung cư mạnh mẽ tại đây. Nhưng không chỉ Roma mới có chung cư, chúng còn xuất hiện ở nhiều đô thị khác như Pompeii, Herculaneum, Antioch và Alexandria. Nhìn chung thành phố La Mã nào dân số từ hàng chục ngàn người đổ lên đều có thể có chung cư như vậy nhằm đáp ứng nhu cầu nơi ở cho dân lao động, thương nhân, nghệ nhân, nô lệ tự do và người nhập cư.
Khi kinh tế La Mã khủng hoảng trong thế kỷ 3, điều kiện sống trong các insula ngày một xuống dốc. Họ chịu thuế má nặng nề hơn và luôn sống phập phồng lo sợ nguy cơ hoả hoạn, sập đổ và thiếu thốn. Thậm chí một insula còn có thể là chỗ lây lan bệnh dịch. Từ cuối thế kỷ 4, các chung cư này dần bị hoang phế khi dân La Mã bắt đầu chuyển về sống trong các làng nhỏ và làm nông nghiệp.
Theo SmartHistory, HistoryExtra.
Nguồn:Baochinhphu.vn