Những người này không còn nơi nào để đi và cũng không có của cải để định cư nơi khác, vì vậy họ đã chọn sống như vậy. Những con số cụ thể về lượng người còn sống và bao nhiêu người từ nơi khác đến vẫn là một bí ẩn. Ngay trước khi núi Vesuvius bùng nổ thì Pompeii có khoảng 20 ngàn người, còn sau đó dân số có thể ít hơn nhiều lần, một phần do số người đã mất, một phần là bởi những vật dụng hay công trình còn sót lại của Pompeii không đủ sức hỗ trợ cho một lượng người đông đúc nữa.
Gạch vụn và đồ gốm được dùng lại sau năm 79
Những gì xa hoa và tiện nghi của thời gian trước đó đều mất đi. Họ phải đào giếng để lấy nước ngầm ngay bên dưới lớp tro bụi, trồng trọt, xây một số công trình cơ bản thí dụ bếp lò/nhà vệ sinh hay lập cả các nghĩa địa mới ngay trong khu tạm cư. Mọi hoạt động thương mại hay hưởng thụ, nghỉ dưỡng xa xỉ không còn nữa mà chỉ còn lại một khu tạm dung nghèo túng kéo dài trong 4 thế kỷ.
Theo các nhà nghiên cứu, đời sống của họ dù cơ cực nhưng vẫn ổn định, không bị hỗn loạn. Điều này cho thấy khả năng hồi phục của cư dân vùng Campania nói chung. Sự ổn định này có thế giống kiểu như ở các khu Dharavi ở Mumbai hay Kibera (Nairobi) ngày nay, đó là các khu ổ chuột khổng lồ y hệt một thành phố nhưng cư dân vẫn sống ổn với công việc thường nhật của họ. Dĩ nhiên không phải ai sống sót cũng về lại Pompeii, một số đã dời về các thị trấn gần đó như Ostia ngay phía nam Roma, Napoli, Cumae và Puteoli.
Lò nung được làm từ vật liệu tái sử dụng và mảnh đá lát sàn trong lò
Núi lửa Vesuvius vẫn chưa yên giấc, vào năm 472 người ta cho rằng nó đã phun lại và phun tiếp vào đầu thế kỷ 6. Nhưng có lẽ đời sống tạm bợ và sự cảnh giác với quá khứ đã giúp các cư dân Pompeii dễ rời đi hơn. Họ tiếp tục rời bỏ Pompeii và lần này là vĩnh viễn, tàn tích của thành phố chìm vào bóng tối cho đến khi được khai quật năm 1748.
Nguồn:Baochinhphu.vn