Ẩn sâu trong những khu rừng già, nhiều bản làng heo hút của đồng bào dân tộc thiểu số tỉnh Quảng Trị vẫn nằm ngoài “vùng phủ sóng” của điện lưới quốc gia, cuộc sống quẩn quanh, thiếu thốn. Ở nơi tưởng chừng cách biệt với cuộc sống hiện đại ấy, truyền hình, điện ảnh trở thành thứ xa xỉ, cho đến khi các đội chiếu bóng lưu động của Trung tâm Văn hóa và Điện ảnh (Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch) vượt dốc, băng rừng tìm đến, mang theo những “món ăn tinh thần” quý giá mà bà con mong ngóng, chờ đợi.
Chiều muộn, khi ánh nắng cuối ngày rớt xuống chân núi, con đường vào bản Lòm, xã Dân Hóa, tỉnh Quảng Trị (mới) như dài thêm bởi những khúc cua và con dốc dựng đứng. Từ trung tâm tỉnh, chuyến xe chở máy chiếu, màn bạc, loa đài… của đội chiếu bóng lưu động số 1 Bắc Quảng Trị khởi hành từ sớm. Vượt chặng đường 170km với những đoạn đường đèo quanh co, hiểm trở, cuối cùng, đội cũng đặt chân đến bản khi nắng chiều đã tắt.
Bản Lòm nằm lọt thỏm giữa thung lũng, bao quanh là những cánh rừng già xanh thẳm. Ở đây chưa có lưới điện, sóng điện thoại chập chờn lúc có, lúc không. Nguồn sáng hiếm hoi là những bóng đèn năng lượng mặt trời dọc con đường chính vào bản do Bộ đội Biên phòng tỉnh tặng.
Cuộc sống của 106 hộ với 455 nhân khẩu người Chứt nơi đây vẫn bình lặng trôi đi như bao đời vẫn thế. Không điện, không phương tiện nghe nhìn, khi màn đêm buông xuống, cả bản chìm trong khoảng không tĩnh lặng.
Người dân bản Lòm quây quần xem phim qua màn ảnh rộng
Hôm nay thì khác hẳn! Bản nhỏ như bừng sáng! Dù đã được báo trước 1 ngày, sự xuất hiện của đội chiếu phim vẫn khiến cả bản rộn ràng, háo hức. Những đứa trẻ lấm lem, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác khi lần đầu thấy cảnh dựng rạp chiếu phim; những đứa lớn hơn thì hân hoan ra mặt.
Từ những bếp lửa đang nghi ngút khói, các bà, các mẹ bỏ dở nồi cơm, kéo vội tấm áo, chạy ra sân nghe ngóng. Mấy cụ già lửng thửng bước ra, gương mặt rạng rỡ hệt như đón người thân ở xa về… “Lâu lắm rồi dân bản mới vui như thế. Mọi người ai cũng háo hức chờ đến giờ chiếu phim”, Trưởng bản Hồ Biên cười bảo.
Chiếc màn trắng được căng phẳng, hắt lên ánh sáng dìu dịu nhưng đủ làm sáng bừng cả khoảng sân. Mọi người ngồi chăm chú vào màn hình, ánh mắt chờ đợi. Lau vội giọt mồ hôi trên trán, ông Đinh Minh Hiệu, cán bộ đội chiếu phim, khẽ cười: “Mỗi chuyến đi đến với bà con vùng cao đều vất vả, có khi cả ngày trời mới đến nơi, đường dốc, gặp lúc trời mưa càng khó khăn. Nhưng khi nhìn thấy bà con háo hức, hân hoan, mọi mệt nhọc đều như tan biến. Bà con vui, chúng tôi cũng vui theo”.
Khi công tác chuẩn bị vừa xong, trời bất ngờ đổ mưa rào. Mọi người nhanh chóng thu dọn, dời vào nhà văn hóa thôn. Không khí chẳng vì thế mà lắng xuống, ngược lại, bên trong gian nhà nhỏ, tiếng cười nói rộn rã, những ánh mắt sáng long lanh dưới ánh điện máy phát. Thôn nhỏ như bừng sáng bởi ánh sáng của màn chiếu, bởi niềm vui chung và sự kết nối của cả cộng đồng qua những thước phim giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Đã qua thời kỳ hoàng kim từ mấy thập niên trước, nhưng chiếu bóng lưu động vẫn là kênh thông tin quan trọng để tuyên truyền chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước, góp phần nâng cao đời sống tinh thần của người dân tại các địa bàn vùng sâu, vùng xa, khu vực biên giới…, qua đó khơi dậy nét đẹp văn hóa truyền thống. Và đằng sau mỗi thước phim ấy là những con người thầm lặng bám bản, bám rừng mang theo cả trách nhiệm và tình yêu nghề để “giữ lửa” cho những rạp phim đặc biệt nơi miền sơn cước.
Nguồn:Baochinhphu.vn