Bởi cấu trúc kim cương rất chặt chẽ, nên không có nhiều nguyên tố lạ có thể xen vào mạng tinh thể ấy và nitơ, boron là hai nguyên tố hội đủ khả năng đó. Đây là những nguyên tử nhỏ gần bằng với carbon, thế nên chúng có thể thế chỗ carbon trong cấu trúc đó mà không gây tác động quá lớn. Khi có mặt nitơ, nó sẽ tạo ra những viên kim cương có màu cam hoặc vàng do nó đã hấp thụ ánh sáng xanh; còn boron thì làm nên những viên kim cương có màu xanh dương (bởi nó hấp thụ ánh sáng đỏ) giống như viên Hope. Không chỉ làm biến đổi màu sắc mà kim cương bị lẫn boron còn có thể trở thành chất bán dẫn thay vì cách điện như loại carbon tinh khiết, thậm chí ở nhiệt độ dưới âm 269ºC nó còn biến thành chất siêu dẫn.
Ngoài nitơ và boron là hay gặp nhất, những nguyên tố hydro, niken, coban, phốt pho và lưu huỳnh cũng có thể lẫn vào kim cương. Ví dụ hydro liên quan đến màu hồng hay tím, niken và coban thì tạo màu xanh xám và lưu huỳnh là màu nâu vàng. Nhưng các màu hồng, đỏ, tím, đó không nhất thiết là do tạp chất mà cũng có thể là từ cấu trúc tinh thể bị biến dạng và nếu sự biến dạng càng nhiều chừng nào thì màu càng đậm chừng ấy. Mặt khác, màu xanh lá cây thì lại do lúc còn ở dưới lòng đất viên kim cương đã bị các khoáng vật chứa uranium nằm gần nó làm biến dạng tinh thể.
Kim cương màu đỏ có thể coi là siêu hiếm
Không chỉ là đồ trang sức giá trị, kim cương còn là một công cụ để nghiên cứu khoa học. Người ta sẽ phân tích cách hình thành những loại kim cương màu hồng và đỏ để tìm hiểu quá trình địa chất của một khu vực. Chẳng hạn khi xem xét cấu trúc viên kim cương hồng khai thác từ mỏ Argyle (Úc), các chuyên gia khẳng định nó đã hiện diện từ cách đây 1,3 tỷ năm trong quá trình tách rời các lục địa.
Theo LiveScience, Natural Diamonds.
Nguồn:Baochinhphu.vn