Cuối cùng thì tụi mình cũng tới được San Jose lúc khá trễ. San Jose có cộng đồng người Việt rất lớn. San Jose cũng là thành phố lớn thứ ba ở bang California và xếp thứ mười ở Mỹ. Thành phố này nằm ở phía nam Vịnh San Francisco, ngay trung tâm Thung lũng Silicon – thủ phủ công nghệ cao nổi tiếng toàn cầu. Thành lập từ năm 1777, San Jose hiện có dân số gần một triệu người và có cộng đồng người Việt đông đảo, hệ thống giáo dục phát triển, an ninh cao và nhiều điểm du lịch hấp dẫn.
Nơi đây có cả Trung Nguyên và Phúc Long, hai thương hiệu rất nổi tiếng với người Việt chúng ta.
Tụi mình vào Phúc Long để mua nước, dù trễ nhưng vẫn còn khá đông khách. Bạn của mình đi Mỹ từ 2014 nên không biết Phúc Long là gì. Mình nói chỗ này nổi tiếng lắm và giới thiệu cho bạn uống thử. Mình thì vốn không phải là fan của mấy loại nước này nên uống cho vui chứ cũng không có nhận xét.
Mình mua 1 ly trà vải và 1 ly trà sữa Phúc Long, tổng cộng 14 đô. Mắc hơn gấp 4 lần so với uống ở Việt Nam he he.
Dĩ nhiên là không thể thiếu ăn đồ ăn Việt rồi. Chỗ này mình thấy có nhiều đánh giá trên Yelp. Tới ăn thì chỉ ở mức khá. Bánh canh cua và bánh khọt khá ngon, còn bún mắm thì dưới trung bình. Giá chỗ này khá cao nhưng đồ ăn không nhiều. Nói chung là sẽ không quay lại 😁
Lịch trình có chút thay đổi. Thay vì qua đêm ở San Francisco, tụi mình qua đêm ở thành phố biển Santa Cruz. Đúng là không hiểu có dịp gì mà giá khách sạn mắc một cách vô lý. Tụi mình thuê một phòng bình thường, dạng inn thôi, mà tới 200 đô.
Santa Cruz có một nơi tên là Boardwalk, rất nổi tiếng. Santa Cruz Beach Boardwalk, một công viên giải trí ven biển lâu đời nằm ở thành phố Santa Cruz. Được thành lập từ năm 1907, đây là công viên giải trí lâu đời nhất còn tồn tại của bang California cùng bầu không khí lễ hội sôi động quanh năm bên bãi biển Monterey Bay. Boardwalk miễn phí vào cổng, thích hợp cho gia đình và các nhóm bạn đến vui chơi, thưởng thức ẩm thực và tận hưởng không khí biển. Đây còn là một biểu tượng văn hóa và lịch sử tiêu biểu của vùng bờ Tây nước Mỹ, thu hút hàng triệu du khách mỗi năm.
Sáng đi sớm nên còn khá vắng. Đi tới mấy chỗ này thì nên đi sớm để kiếm chỗ đẹp giữ xe, chứ đi trễ một tí là đậu xa đi bộ cực lắm.
Mới 9 giờ sáng nên nhiều sạp còn chưa mở cửa. Trời hôm đó nắng trong, đi biển rất đẹp. Dự tính là tụi mình chỉ vào tham quan một tí rồi đi tiếp chứ không tham gia mấy trò chơi trong đây vì không đủ thời gian. Nhưng chắc chắc mình sẽ quay lại vì cảm thấy khá thích chỗ này.
Đi ra khỏi mặt sau của công viên này là ra luôn bờ biển.
Không giống như Santa Monica, cát nơi đây trắng và mịn hơn nhiều. Dù cát không trắng và đẹp bằng Nha Trang, nhưng nơi đây đem lại cho mình cảm giác thân thuộc và rất chill, giống như biển ở Việt Nam vậy.
Nhiều gia đình ra đây cắm trại cả ngày ngoài bãi biển. Đói thì vào công viên mua đồ ăn, chán thì chơi mấy trò chơi cảm giác mạnh, còn yêu thiên nhiên thì cứ lao thẳng xuống làn nước xanh trong để tắm. Ngoài ra còn có casino cho những anh em nào yêu thích bộ môn đầu tư mạo hiểm.
Ai tới đây cũng chuẩn bị kĩ lưỡng để picnic. Mình thấy hơi tiếc vì đã không dành nhiều thời gian hơn cho chỗ này. Lần sau tới Santa Cruz, mình sẽ không đi lòng vòng nhiều nơi mà nhất định chỉ tập trung picnic ở đây mà thôi.
Dù là khu du lịch, nhưng mình thấy mấy món đồ lưu niệm ở đây bán không mắc. Bù lại thì mẫu mã không quá đa dạng nên khó mua đồ.
Cái donut này là cái donut to nhất mà mình từng thấy luôn.
Nãy giờ mới có được tấm hình ló cái mặt lên he he. Khổ lắm, người biết chụp hình và có máy ảnh luôn là người ít hình nhất 😀 Sẵn giới thiệu cho anh em thằng đệ của mình, tên là Leon, thuộc giống Shih Tzu, năm nay đã 5 tuổi. Leon siêu ngoan và thông minh, kêu ăn là ăn, đứng là đứng, nằm là nằm,… thậm chí còn biết đóng cửa sau khi vào phòng. Nó gần như có thể hiểu tất cả những gì mà mình hay người yêu của mình muốn.
Mình từng thất vọng với biển ở Santa Monica và Malibu, nhưng với Santa Cruz lại là câu chuyện khác. Chỉ tiếc là nó hơi xa so với chỗ mình ở. À, một điểm yếu nhỏ ở Santa Cruz là có rất ít khách sạn xịn đúng nghĩa hotel, mà chủ yếu là các inn (cơ sở vật chất cơ bản và phòng nhỏ hơn). Có lẽ vì nơi này được quy hoạch phát triển từ sớm nên cơ sở vật chất xung quanh giờ đây đã có phần nào xuống cấp.
Tầm 11 giờ trưa, hơi đói nên ghé vào bên trong Boardwalk để mua bánh crepe ăn sáng. Bạn nhân viên thấy mình chụp hình nên cười rất tươi, dễ thương.
Bên trái là bánh crepe mặn, nhân gà ăn với sốt pesto. Còn bên phải là bánh crepe ngọt nhân dâu. Mỗi cái này có giá 12 đô, ăn rất ngon. Rẻ hơn so với lần mình ăn trong khách sạn Bellagio nổi tiếng ở Vegas, nhưng chất lượng không hề thua kém.
Ngồi cáp treo chạy dọc theo đường bờ biển cũng là một trải nghiệp khá thú vị. Vé vào cổng miễn phí, còn mấy trò chơi này thì mua vé riêng, giá khoảng 7 tới 12 đô tuỳ trò. Nếu anh em muốn chơi cả ngày trong này và thử hết tất cả các trò chơi thì có thể mua pass để chơi không giới hạn tất cả các trò, giá từ 45 tới 75 đô.
Còn đây là tàu lượn gỗ Giant Dipper, là một biểu tượng nổi tiếng, được xây dựng từ năm 1924. Đây là tàu lượn siêu tốc được xây bằng gỗ thay vì bằng kim loại, mang lại cảm giác mạnh với những khúc cua gấp và dốc cao, thu hút hơn 66 triệu lượt khách trải nghiệm mỗi năm. Giant Dipper được công nhận là di tích lịch sử quốc gia của Mỹ, là trò chơi không thể bỏ qua cho những ai yêu thích các trò chơi cảm giác mạnh.
Rời Santa Cruz Boardwalk, mình tới một địa điểm khác cũng khá nổi tiếng nằm gần đó tên là The Mysterry Spot. Chỗ này nổi tiếng vì có một vùng có trọng lực bất thường.
Được phát hiện năm 1939, nơi này nổi bật với những hiện tượng kì lạ như trái banh lăn từ chỗ thấp lên chỗ cao, bánh xe có thể tự lăn lên dốc, người đứng với góc nghiêng cao nhưng không té,…
Đông, quá đông. Không hiểu sao mà đi đâu cũng đông 😀
Giá vé tương đối rẻ. Vì đông quá nên người ta kêu phải đợi 2 tiếng mới có suất. Thế là tụi mình quyết định sẽ ghé lại vào lần khác. Được cái là đường vào đây quanh co hiểm trở, đi trong rừng nên đẹp lắm.
Tiếp tục hành trình, bây giờ tụi mình sẽ chạy lên San Francisco để cho người thân tham quan cầu Cổng Vàng. Như anh em có thể thấy, tiếp tục kẹt xe. Chỗ này là còn được chạy 4 làn xe. Một lát nữa chạy lên khúc trên họ đóng hết để làm đường, còn được chạy duy nhất 1 làn. Đủ hiểu là đi chậm cỡ nào rồi đó.
Gần tới San Francisco, pin còn khoảng 30% nên mình ghé vào đâu đó làm full bình. Chứ để vô tới thành phố đông đúc kiếm chỗ sạc cực lắm. Hên là kiếm được chỗ này có trụ sạc V4 phiên bản mới. Phiên bản này mạnh, đẹp hơn và sạc cũng nhanh hơn.
Vô tới San Francisco. Không nằm ngoài dự đoán: rất đông người.
Dạo này anh em có nghe bài “Chinatown” đang hot rần rần trên mạng không? Bài hát quá hợp với tấm hình này: “Hãy đi zới anh tới chai na tào bâyyy”. San Francisco có khu phố Hoa vô cùng phát triển và sầm uất. Người Hoa khu vực này rất đông. Chính họ là những người đã đóng góp xây dựng thành phố này từ thời nó mới bắt đầu được phát triển. Người Hoa cũng đóng góp rất lớn vào xây dựng hệ thống đường sắt nơi đây.
Khu này có đồ ăn ngon, nhưng bù lại là gửi xe hơi cực. Lúc nào cũng đông đúc. Đi ăn ở khu này cũng không hề là dễ dàng. Thời gian chờ ở các nhà hàng luôn vào khoảng 45 phút cho tới 1 tiếng. Các nhà hàng nổi tiếng, đánh giá cao thì thậm chí còn phải đợi lâu hơn hoặc phải đặt bàn trước.
Cuối cùng thì cũng được ăn. Đói quá nên chụp trước khi đồ ăn được đem lên hết, không chờ nổi. Giá đồ ăn khu này cũng rất mắc nha anh em. Thường thì các món dimsum chỉ vào khoảng 6-7 đô, chỗ này tới 9-10 đô lận. Tưởng đâu ở Los Angeles ăn uống đã mắc lắm rồi, lên Bắc Cali ăn còn mắc hơn 😀
Mình tới San Fran ngay vào dịp thành phố đang tổ chức giải chạy marathon thường niên. Có lẽ vì vậy mà kẹt xe và đông đúc đến thế. Mình lại tới chỗ quen thuộc để check in cầu Cổng Vàng là Fort Point. Vì không thể tìm được chỗ để xe nên mình chỉ cho người thân xuống chụp hình vội rồi đi tiếp. Dù gì thì mình cũng đã tới đây nhiều rồi. Loanh quanh một tí qua những con dốc nơi đây rồi tụi mình quyết định di chuyển tới thành phố tiếp theo, và cũng đánh dấu hành trình bắt đầu quay trở về phía Nam Cali.
Rời San Francisco, mình tới thành phố San Luis Obispo. Nơi đây có vị trí nằm gần ở trung điểm giữa Los Angeles và San Francisco. Nơi đây sẽ là điểm dừng chân hợp lý, vì gần đó có khá nhiều chỗ thú vị để đi.
Lịch trình tiếp theo sẽ là đi Elephant Seal và Morro Rock. Mà trước khi đi thì phải ăn sáng cái đã. Khách sạn mình ở có chương trình giảm 10% khi đi ăn Denny’s gần đó. Thế là 3 người vào đá vội 3 dĩa steak cho ấm lòng.
May mắn là cách Denny’s 10 bước đi bộ có một trạm sạc. Lý tưởng hơn là trạm này chỉ có công suất 150kW. Sạc chậm chậm cho phép mình thêm thời gian để thưởng thức đồ ăn. Dù gì thì giờ đó người ta cũng ăn sáng khá nhiều, đợi món lâu. Sạc mà nhanh quá thì chưa kịp ăn xong đã phải đi ra rút sạc, phiền lắm.
Nói chung là chỗ mình ở quá tuyệt vời luôn. Nguyên một tổ hợp khách sạn + Denny’s + trạm sạc + cây xăng. Một nơi dừng chân lý tưởng.
San Luis Obispo là một thành phố nhỏ, vắng hoe. Nhưng khi ở đây, anh em có thể cảm nhận được sự bình yên thư thả của nó. Sau những giờ phút đông đúc ở San Francisco, Santa Cruz và San Jose, sự yên ắng này chính là thứ mình cần.
Mình để ý thấy người ta đạp xe đạp ngắm cảnh ở nơi đây rất nhiều. Thích quá, sau này có tiền mình sẽ mua một chiếc SUV hay bán tải rồi chở xe đạp theo để đi dạo giống vậy.
Về sự giãn dân ở Mỹ thì khỏi phải bàn. Là một thành phố nhỏ và vắng, nhưng nơi này không hề thiếu thốn mà vẫn có đầy đủ các dịch vụ, tiện nghi cơ bản như thức ăn nhanh, ngân hàng, khách sạn, đường xá cũng được làm rất tốt. Ngoài ra thì khí hậu ở nơi đây cũng rất đẹp, khiến cảm giác đi trên đường vô cùng thoải mái.
Nơi đầu tiên đi trong ngày là Morro Bay. Đây là một thành phố biển dù nhỏ nhưng khá năng động, có thể hình dung giống như Phước Hải vậy.
Điểm thu hút khách du lịch ở thành phố này là Morro Rock. Đây là một hòn đá to khổng lồ đặt ngay giữa bờ biển.
Biển ở đây cũng rất trong và xanh. Bờ biển thoải dài, ít gió và sóng nhẹ, vô cùng phù hợp để tắm biển và các hoạt động vui chơi khác.
Xung quanh gần như không có quán xá hay công trình gì, khiến bãi biển này rất hoang sơ và phù hợp cho những ai yêu thiên nhiên.
Nhìn trên hình nhỏ vậy thôi, chứ thực sự là nó to khổng lồ. Anh em nhìn xa xa có thể thấy người ta tụ tập ở khu vực gần chân hòn đá này rất nhiều. Vì nơi đó khuất gió, mát mẻ nên tắm biển rất đã. Đây cũng là một khu picnic lý tưởng.
Vào một số thời điểm cao thì sẽ dâng lên bao phủ toàn bộ phần chân của Morro Rock này, rất đẹp. Tiếc là lúc mình đi thì nước đang rút nên chỉ thấy được vậy.
Dù không tắm biển, nhưng hai đứa chụp được tấm hình quá ưng ý 😀 Bãi biển này tính ra cách nhà mình có chưa tới 300 cây số, giống như từ Sài Gòn đi Phan Thiết vậy. Vậy là mình đã tìm được bãi biển phù hợp để đi chơi rồi, quá đã.
Lên lấy xe thì thấy ba anh em siêu nhân đỏ đẹp quá nên chụp lại 😀
Tiếp tục hành trình, tụi mình chạy hơi ngược lên phía Bắc một tí để đi nơi có tên là Elephant Seal, cách đó khoảng 60 km. Tên gọi đúng của chỗ này là Piedras Blancas Elephant Seal Rookery.
Đúng như cái tên thì nơi đây đây là nơi nghỉ ngơi của rất nhiều hải cẩu voi, loài hải cẩu lớn nhất trong bộ chân vây. Trong đám nằm ở đây, có con dài tới 5-6 mét. Không dễ để bắt gặp mấy con này ngoài tự nhiên, ngoài mấy khu vực mà bọn nó làm tổ. Dọc theo bờ Tây nước Mỹ thì chỉ có khoảng 4-5 địa điểm là có thể quan sát được hải cẩu voi. Một trải nghiệm thú vị lần đầu tiên trong đời.
Biển ở khu vực này cũng siêu siêu đẹp. Xanh mướt, trải rộng khắp tầm mắt chân trời. Thiên nhiên nơi đây ít bị ảnh hưởng bởi con người nên vẫn còn giữ nguyên sự hoang sơ. Cũng dễ hiểu thôi, bây giờ nếu đi Bắc – Nam thì người ta sẽ chọn đi cao tốc I-5 hoặc I-15 cho nhanh, rộng rãi, chứ ít ai chọn đi cao tốc 1 hay 101. Hai cao tốc này quá gần bờ biển, do đó quãng đường đi dài và lâu hơn nhiều. Dọc đường cũng không nhiều tiện nghi nên cũng là lí do mà ít ai chọn đi nó.
Bọn sóc ở Elephant Seal cũng rất dạn dĩ. Có con thậm chí còn đứng đợi ở ngay cửa xe của du khách để xin ăn. Đưa đồ ăn cho nó là nó cũng đưa tay là lấy như thật 😀 Anh em mà có cho tụi nó ăn thì nên cẩn thận, mình thấy khá nhiều người bị cắn lúc cho ăn, mắc công chích ngừa nữa. Tốt nhất vẫn là không nên cho động vật ngoài tự nhiên ăn.
Tạm biệt mấy con hải cẩu voi với mùi phân thúi quắc chua lè. Giờ mình sẽ chạy lại về hướng Nam để bắt đầu về lại Los Angeles.
Trên đường về thì không thể không ghé Solvang, một thành phố xinh đẹp.
Solvang được gọi là làng Đan Mạch ngay trên đất Mỹ. Nơi đây mang đậm phong cách kiến trúc Bắc Âu, với khí hậu se lạnh vùng cao vô cùng dễ chịu vào những ngày hè.
Đây là một điểm đến du lịch khá nổi tiếng, do đó nơi đây đông đúc gần như là quanh năm. Đây là lần thứ hai mình tới đây. Thường thì du khách tới đây chủ yếu là dừng chân khám phá, ăn uống và chụp hình một tí rồi lại đi tiếp. Một số ít người thì ngủ lại để khám phá nhiều hơn.
Còn đối với mình thì Solvang như một chỗ nghỉ chân ngắn hạn và để ăn xúc xích, do đó mình thường không dành thời gian quá nhiều cho nơi này. Thành phố này sẽ xinh đẹp lung linh lộng lẫy và mùa Giáng Sinh. Lúc đó thì nơi này sẽ sáng rực ánh đèn về đêm, cùng với không khí lạnh lẽo vùng cao, khiến nó mang không khí lễ hội vô cùng.
Đây là một chỗ ăn xúc xích rất ngon mà mình vô tình tìm được. Nói là ngon vì ăn thấy hợp khẩu vị thôi, chứ mình cũng không rành lắm về ẩm thực này. Lúc đọc menu thì phải nói là ngáo luôn. Họ bán đủ loại xúc xích có nguồn gốc từ đủ thứ quốc gia. Tên loại nào cũng loằng ngoằn và khó nhớ. Nên lần nào đi ăn xúc xích kiểu Châu Âu thì mình cũng gọi đại 😀
Đây là phần phần combo 4 cây xúc xích họ chọn sẵn. 4 cây này có giá khoảng 26 đô, kèm với bánh mì 1 đô mỗi ổ. Anh em nào phân biệt được loại nào loại nào thì chỉ mình nha. Ngoài việc bị lú lúc chọn xúc xích, thì bước chọn sốt cũng vô cùng phức tạp. Họ để đâu đó một chục loại sốt trên bàn để ai muốn ăn gì thì ăn. Mình thử hết từng cái, và chọn ra hai loại dễ ăn nhất là mù tạt kiểu sweet hot và BBQ sauce.
Nơi này chính xác là nơi nạp năng lượng lý tưởng cho lộ trình cuối cùng trước khi về lại Los Angeles. Đồ ăn ngon, cảnh đẹp, vibe vui vẻ,… nó giúp mình khoẻ khoắn hơn trước đoạn đường 180 km về nhà.
Cách Solvang không xa là Santa Barbara, một thành phố biển với kiến trúc Địa Trung Hải đẹp xuất sắc.
Khi đặt chân vào thành phố này, việc đầu tiên cảm nhận được chính là… sự giàu có. Nhà cửa nơi này rất đắt đỏ, quy hoạch vô cùng quy củ và cơ sở vật chất rất cao cấp. Tất cả tạo nên một cảm giác như bước chân vào khu nghỉ dưỡng của giới tinh hoa vậy.
Giá nhà cửa trung bình là 2 triệu đô, dân cư có thu nhập thuộc top cao nhất nước Mỹ và cũng có trình độ học vấn rất cao.
Đặc biệt là khu Montecito trong hình còn là nơi sinh sống của nhiều người nổi tiếng như Hoàng tử Harry và vợ Meghan Markle, MC Ellen, Oprah Winfrey,… Nói chung có tiền mua nhà để ở khu này là đỉnh nóc kịch trần luôn.
Thậm chí xe đậu ở đây cũng phần lớn là xe xịn, giá cao. Đủ để cho thấy mức sống ở khu vực này lớn tới cỡ nào.
Trễ rồi, tụi mình bắt đầu chạy về nhà. Lúc này đã là 8 giờ tối mà trời vẫn sáng trưng. Mùa hè ở Mỹ lạ vậy đó. Lúc mới qua mình rất bất ngờ về điều này.
Trên đường về nhà mình có đi ngang qua Tesla Diner, mô hình nhà hàng + trạm sạc theo kiểu khoa học viễn tưởng của Elon Musk. Chỗ này mới mở nên hot, quá đông. Định vào quay cho anh em coi mà đông quá nên lại về. Đây là lần thứ hai mình ghé vào đây và đông quá nên đi về.
Cuối cùng cũng về tới nhà. Kết thúc buổi tối bằng đồ ăn kiểu Hawaii tại một nhà hàng tên là Hawaii Ono BBQ. Mình thích ăn chỗ này vì họ có bán món cơm gà nướng rất ngon mà không quá mắc.
Vậy là kết thúc một chuyến đi 3 ngày 3 đêm quá vui và thú vị. Nhờ Tesla phát triển hạ tầng sạc quá tốt mà câu chuyện đi phượt bằng xe điện giờ đã đơn giản hơn rất nhiều. Tổng chuyến đi tốn khoảng 145 đô tiền điện, cũng ngang ngửa tiền xăng cho cùng một quãng đường nếu đi bằng Camry Hybrid. Thời gian sạc thì thoải mái, vì trạm sạc thường được để gần các plaza, mall hay siêu thị nên việc chờ đợi không hề khó chịu.
Cám ơn anh em đã theo dõi bài viết quá dài này. Hẹn gặp lại anh em trong những chuyến đi khác. Đợt này mình đi không mang máy quay vì muốn tận hưởng hoàn toàn chuyến đi. Lần sau có dịp đi lại Santa Cruz và Morro Bay, chắc chắn mình sẽ mang theo máy quay và flycam để anh em thưởng thức chuyến đi cùng mình nha. Tạm biệt!
Nguồn:Baochinhphu.vn