Sáng 28/7/2025, tại Trường THPT Bình Chánh – một ngôi trường vùng ven yên bình và rợp bóng cây, nơi những bước chân học trò vẫn in trên sân bê tông nhám, một buổi lễ đặc biệt đã diễn ra. Không phải khai giảng, không phải tổng kết năm học. Đó là lễ khai máy bộ phim điện ảnh học đường mang tên “BUS”, một dự án nghệ thuật độc lập mang màu sắc thanh xuân, được chắp cánh bởi những người trẻ mang trong mình trái tim đầy nhiệt huyết.
“BUS” – chiếc xe buýt không chỉ chở người, mà chở cả ký ức
Tên phim chỉ vỏn vẹn ba chữ cái – “BUS” – nhưng nó mở ra một không gian ký ức rộng lớn, nơi tuổi học trò hiện lên sống động qua từng khung hình. Chiếc xe buýt học trò, vốn quen thuộc với những bạn trẻ vùng ven, không còn đơn thuần là phương tiện di chuyển. Nó trở thành biểu tượng của những tháng ngày vội vã, của những cái chạm tay vô tình, của ánh mắt trao nhau vội vàng giữa hai trạm dừng.
“BUS” là nơi chứa đựng những mối tình chưa kịp bắt đầu, những ước mơ chưa kịp nói ra, và cả những lời từ biệt chưa từng được thốt. Nó là chuyến xe mà ai cũng từng đi qua, nhưng chưa ai từng được quay đầu lại.

Lễ khai máy đậm chất học trò và tinh thần Việt
Không gian của buổi khai máy được dựng ngay trong khuôn viên trường học. Một tấm phông nền vẽ lại lớp học bằng nét ký họa mềm mại gợi cảm giác như bước vào một thế giới manga Nhật Bản – thân quen nhưng cũng rất mộng mơ. Trên chiếc bàn dài trải khăn đỏ, đầy ắp lễ vật: gà luộc, xôi ngũ sắc, trái cây, bánh mứt, và cả những phần cơm hộp được xếp ngay ngắn. Mọi thứ được chuẩn bị chỉn chu, vừa trang trọng, vừa mang hơi thở giản dị của đời sống học đường. Các thành viên trong đoàn phim – từ đạo diễn, quay phim, hậu kỳ, ánh sáng, cho đến dàn diễn viên – cùng nhau đứng thành hàng, thắp nén nhang thơm, cúi đầu khấn nguyện trước tổ nghiệp. Họ cầu cho một bộ phim trọn vẹn, cho hành trình khởi đầu này được thuận lợi như chính cái nắng vàng đầu ngày ấy – vừa chói chang, vừa rực rỡ như tuổi trẻ.

Dàn diễn viên trẻ – sắc màu của thanh xuân chân thật
Xuất hiện trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh, Á hậu Minh Kiên hóa thân thành một nữ sinh đúng nghĩa: tóc dài, váy xòe, nụ cười nhẹ như gió. Bên cạnh cô là Vĩnh Đam – gương mặt sáng, ánh mắt sắc nhưng lại toát lên vẻ ngây ngô đặc trưng của tuổi mới lớn. Hai người đứng cạnh nhau, cùng giơ tay tạo hình trái tim, chính giữa là hộp quà xinh xắn như tượng trưng cho “món quà thanh xuân” mà bộ phim sắp trao cho khán giả. Xung quanh họ là dàn diễn viên trẻ trung và đa dạng, mỗi người mang một thần thái riêng nhưng đều hòa quyện trong không khí thân mật của một “lớp học” nghệ thuật. Không có khoảng cách giữa ngôi sao và ê-kíp, giữa ánh đèn và đời thường – tất cả đều là những người trẻ đang bắt đầu một hành trình kể chuyện bằng cảm xúc.

Không có tiếng hô máy quay – chỉ có sự lặng thầm chuẩn bị cho một giấc mơ
Bên dưới những tấm hình rực rỡ là sự chuyên nghiệp âm thầm: máy quay được dựng sẵn, âm thanh kiểm tra cẩn thận, ánh sáng được đo kỹ từng điểm. Nhưng mọi người đều im lặng, không hối hả, không náo nhiệt. Như thể ai cũng hiểu rằng, với một bộ phim về tuổi trẻ, sự tĩnh lặng đầu tiên là cần thiết để lắng nghe tiếng lòng. Chiếc máy quay không chỉ ghi lại hành động, nó sẽ ghi lại tâm trạng, sự ngại ngùng, hồi hộp, xao xuyến trong từng ánh mắt. Và ê-kíp ấy – những người trẻ đang ngồi xổm bên tường kiểm tra ống kính, những cô cậu diễn viên đang bối rối với bộ đồng phục lần đầu mặc – chính là linh hồn của bộ phim.

Không làm phim để “gây sốt” – làm phim để chạm vào một nỗi nhớ
“BUS” không đặt kỳ vọng tạo nên cú hit phòng vé, cũng không cần tên tuổi lớn để “bảo chứng”. Bộ phim này ra đời không vì thị trường, mà vì ký ức. Đó là món quà gửi tặng những ai đã từng yêu một ai đó mà không dám nói, từng viết thư mà không dám gửi, từng lén lên xe buýt chỉ để được ngồi cùng hàng ghế với người mình thương. Và nếu khán giả nào đó rơi nước mắt khi xem một cảnh quay rất bình thường – như cảnh chia tay ở trạm xe cuối – thì bộ phim đã hoàn thành sứ mệnh.

Thanh xuân – chuyến xe không có vé khứ hồi
Lễ khai máy khép lại nhẹ nhàng như cách nó bắt đầu. Không pháo nổ, không nhạc nền dồn dập. Chỉ là một vài cái ôm nhẹ, vài cái vỗ vai và ánh mắt nhìn nhau đầy tin tưởng. Chuyến xe “BUS” đầu tiên sẽ bắt đầu quay bánh từ nơi đây – Bình Chánh, một sân trường nhỏ nhưng đủ lớn để chứa cả một tuổi trẻ. Và dù sau này phim có chiếu ở đâu, nhận về bao nhiêu lượt xem, thì khoảnh khắc hôm nay – với nụ cười của những người trẻ, với làn khói nhang mỏng manh bay lên giữa trưa nắng – vẫn sẽ mãi ở lại.
Nguồn:Baochinhphu.vn