Tiệm cà phê nằm kế bên bưu điện thành phố nên có nhiều góc chụp ảnh lắm nè
Sẵn ở quận 1 nên mình đi thử tàu điện ngầm luôn nè. Phải công nhận mình là con người chậm chạp thiệt, lúc mà tàu mới hoạt động, người người nhà nhà đi thì mình không đi, tới nay mình mới đi thử nè.
Đang xem thử coi mai mốt có trạm tàu gần nhà không nè
Mình chọn đi 1 đoạn ngắn từ ga nhà hát thành phố đi đến ga Bến Thành. Dù tàu đi vào hoạt động cũng đã một thời gian nhưng đến hôm mình đi vẫn còn rất đông người đi thử. Trên tàu không còn chỗ ngồi và mọi người phải đứng chen chúc nhau quá trời.
Lỡ đi đến ga Bến Thành rồi nên mình cũng đi dạo xung quanh xem có gì vui để vào không. Xong rồi tự nhiên mình nhìn thấy chợ Bến Thành, tính ra cũng gần 10 năm rồi mình chưa vào đây, kiểu như bình thường cũng không nghĩ đến mà vào luôn. Nên hôm đó mình cũng thử vào xem trong đây có gì thay đổi không. Cảm giác mọi thứ ở đây vừa giống như ký ức mà cũng vừa lạ lạ. Cứ nghĩ là chợ sẽ vắng lắm, nhưng không nha, du khách nước ngoài quá trời luôn đó.
Một góc chợ ướt bên trong, chỗ này lạ ghê, ở phía bán quà lưu niệm và quầy ẩm thực trong chợ Bến Thành thì mình cũng phần nào ấn tượng là đã từng vào rồi. Chứ khu vực chợ ướt này thì hôm đó là lần đầu tiên mình vào luôn. Đi một vòng trong đây thấy mấy chị bán hàng ở đây ghê thiệt, ngôn ngữ nào cũng giao tiếp được hết, từ khách Anh, Hàn, Nhật, Thái, Trung,… cỡ nào mấy chị cũng bán được hết.
Một điểm làm mình bất ngờ nữa là cứ cách một khoảng trong chợ, sẽ có mấy chú quản lý ngồi. Mình thấy là để bảng nghe góp ý và giải quyết khiếu nại.
Đường này lạ ghê, nói là người Sài Gòn vậy thôi chứ ai hỏi biết đường Lưu Văn Lang không là ú ớ liền. Cái đường này bán rất nhiều quà lưu niệm cho du khách nước ngoài, biển ở đây người ta cũng để thêm nhiều ngôn ngữ để tiện cho việc buôn bán nữa.
Đó giờ mình cứ nghĩ mấy chứ này là dán lên mà phải không ta
Thấy du khách thích chụp cảnh đường phố đông đúc xe như vậy lắm nè
Nhìn con đường bên cạnh chợ từ một quán cà phê, thay đổi góc nhìn một cái là cảm giác mới lạ liền.
Hình này là bữa sau mình quay lại khu gần chợ để ăn thử một quán ăn núp hẻm nhỏ, hẻm cụt mà lại rất đông người đến ăn luôn. Chỗ này với mình lạ hoắc à, nhưng mà quán này được vào danh sách Michelin 3 năm luôn nha, nên chắc là quán này nổi trên những app giới thiệu du lịch ở Sài Gòn lắm nè. Mình về có check thử thì thấy trên Tripadvisor có đến hơn 2000 lượt đánh giá 4,5 sao lận.
Quán này có tên là Bếp Mẹ Ỉn, không gian quán ở đây cũng hơi nhỏ, bàn được đặt sát vào nhau nên cũng không riêng tư cho lắm. Mình đi vào 18 giờ ngày thứ hai mà đông kín bàn luôn, tất cả đều là du khách nước ngoài hết. Bàn mình là khách Việt duy nhất trong quán bữa đó luôn.
Mình vào đây khi chưa tìm hiểu gì hết, thấy bàn nào cũng gọi bánh xèo nên mình thấy lạ, lên mạng xem thì thấy đó là món ăn được gợi ý nên ăn ở quán này. Mình gọi một bánh xèo tôm thịt giá (199.000 đồng). Điểm kỳ lạ của bánh xèo ở đây chính là hình dạng của bánh xèo miền Tây nhưng kết cấu vỏ là kiểu miền Trung, kiểu được chiên ngập trong dầu nên phần vỏ nó giòn xù lên, chứ không phải kiểu vỏ mỏng được áp chảo như miền Tây. Mà mình thích ăn đồ chiên nên vỏ này ok với mình.
Bánh xèo này khi phục vụ, nhân viên sẽ cắt ngang từng miếng to cho du khách, cắt kiểu đó bánh này cuốn được 5 cuộn là hết luôn. Mình kêu nhân viên khỏi cắt để mình tự làm nên bánh mình mới lành lặn vậy nè. Rau sống ở đây chủ yếu là cải bẹ xanh, xà lách và một ít rau thơm (không có diếp cá hay mấy loại rau nồng mùi khác nha). Dù đã tinh giản bớt rau thơm để phù hợp với khẩu vị người nước ngoài mà mấy bàn xung quanh mình, ai cũng bỏ rau thơm, chỉ cuốn một lá xà lách nhỏ xíu với một miếng bánh to đùng. Lỡ nói chi tiết về món này quá, nên mình đề cập đến nước mắm luôn. Ăn bánh xèo mà không có nước mắm thì nó kì lắm, mà nước mắm ở đây được pha nhạt, nói chung không nồng mùi mắm á, không có tỏi và cũng không có ớt luôn, mình phải gọi thêm ớt ra để nó tròn vị hơn.
Món tiếp theo là cao lầu nè, không biết sao chứ nhìn hình trên menu mình có hy vọng với món này lắm nha. Chưa ăn là cảm nhận có trứng lòng đào nữa, lòng đỏ trứng mà hoà quyện với sợi cao lầu, thêm nước sốt trộn nữa, chắc sẽ ra hương vị béo đậm đà ngon lắm. Lúc đem món ra, cái tô nhìn hoành tráng lắm, tô còn được làm nóng, để khử trùng hay để giữ món ăn nóng lâu hơn hay sao đó. Nhưng mà, món này nó chưa đủ với mình, kiểu chưa đủ đậm, giống như món này đã 7-8 điểm rồi, chỉ còn cái vị nêm đậm hơn tí nữa thôi là đủ wow rồi đó, thì nó bị ngừng lại, kiểu cứ cụt cụt. Chứ món này mà đậm tí nữa, chắc mỗi lần thèm cao lầu mình sẽ nghĩ đến quán này luôn đó. Nhưng mà đó là cảm nhận của mình nha, chứ bạn mình nói vị vậy ok rồi, dễ ăn, không nên đậm quá.
Không biết do ánh sáng hay sao mà màu ảnh chụp trong đây nhìn đồ ăn nó bị tái, tái. Nên mình có chỉnh ảnh đồ ăn một xíu cho nó rực hơn, nhìn ngon miệng hơn nha. Mình còn gọi thêm một dĩa khoai tây chiên, cái này gọi vì sở thích cá nhân của mình thôi, chứ hầu như món khai vị mấy bàn khác gọi chả giò, gọi cuốn không à. Khoai tây múi cau này cũng ngon, nhưng không đặc biệt.
Lại tiếp tục qua một ngày khác, mình đi một quán cà phê ở quận 2. Phong cách quán theo kiểu biệt thự gỗ, nên mình nghĩ đi quán này vào Giáng sinh, gọi thêm ly socola nóng, nghe nhạc nữa, chắc sẽ hợp lắm.
Trong quán trưng bày rất nhiều mô hình nhỏ được sưu tầm ở các nước trên thế giới, nhưng phần lớn là đến từ Nhật. Chắc chủ ở đây có sở thích là sưu tầm khi đi đến đâu đó, vì bên trong mỗi tủ kính là một chủ đề, bên trong là những mô hình nhỏ nhỏ của chủ đề đó. Mà mua hết nhiêu đó cũng tốn bộn dữ luôn, hồi kì mình đi Nhật, mua không có nhiêu hết mà cũng quá trời tiền rồi.
Lúc đầu mình nghĩ là do quán phục vụ mấy bạn trẻ đến chụp ảnh nên giá nước ở quán khá cao. Nhưng mà đi hết quán thì mình mới hiểu, chắc đây là tiền xem bộ sưu tập của người ta.
Con gấu trúc này được đem từ bảo tàng gấu trúc ở Trung Quốc về luôn nè
Và đó là kết thúc đợt mình đi chơi khám phá thành phố, mình chợt nhận ra khi đi du lịch, ai cũng muốn tìm kiếm những nơi mà dân địa phương hay lui đến. Chứ ít ai lại đứng ở chiều ngược lại, tìm hiểu nơi mà du khách đến tại địa phương của mình. Đôi khi chỉ cần thay đổi góc nhìn, thành phố quen thuộc cũng trở nên thật mới mẻ luôn, đâu cần đi xa chi (nói vậy chứ, có cơ hội đi xa là vẫn đi à).
Nguồn:Baochinhphu.vn