Sau khi tổng hợp những hiểu biết của họ về Ai Cập, Pháp cho xuất bản cuốn Description de l’Égypte vào năm 1809. Dựa trên phiến đá Rosetta mà Napoleon đã tìm được, vào năm 1822 Champollion đã chứng minh rằng chữ tượng hình là ngôn ngữ tiếng nói của người Ai Cập. Nhưng trong thế kỷ 19, không phải người Ý hay người Pháp mà người Anh mới bị văn hóa Ai Cập mê hoặc. Họ đã trưng bày các chi tiết kiến trúc Ai Cập trong cung điện Pha Lê tại Luân Đôn, Bảo tàng Anh mở rộng bộ sưu tập hiện vật từ Ai Cập và thiết kế nội thất trong các ngôi nhà của giới quý tộc Anh cũng phủ đầy những phù điêu hoa sen, chữ tượng hình, hình bọ hung và nhân sư, v.v… Yếu tố Ai Cập còn xuất hiện trong kiến trúc, đồ trang sức và y phục của người Anh thời kỳ này.
Nhà máy sản xuất vải lanh Temple Works ở Leeds, Anh
Khi kênh đào Suez khánh thành năm 1869, Ai Cập trở thành tuyến đường huyết mạch của Đế quốc Anh và dẫn tới cuộc chiếm đóng của Anh tại đây năm 1882. Từ đó, mọi yếu tố của văn hóa Ai Cập đã đi sâu vào cả tâm thức của người Anh – được thể hiện rất rõ trong văn chương. Chẳng hạn Conan Doyle đã viết cuốn Lot No. 249 (1892) có nói về việc một người sử dụng xác ướp hồi sinh để chống lại kẻ thù, hoặc trong cuốn Pharos The Egyptian (1899) thì nói về một người chiến đấu để chống lại âm mưu phán tán chất độc cổ đại ở Anh. Người Anh không chỉ ngưỡng mộ Ai Cập về văn hóa, họ còn coi đó là một hình mẫu và là bài học cho tương lai của đế quốc Anh.
Khách sạn Luxor, Las Vegas
Năm 1922, lăng mộ vua Tutankhamun được phát hiện đã đưa cơn sốt ở phương Tây lên cao trào và kéo dài đến Thế chiến II. Ngành công nghiệp điện ảnh ra đời đã kéo theo nhiều bộ phim chủ đề Ai Cập, chẳng hạn các phim Xác ướp và Cleopatra (1932), hay Cleopatra (1932) và có thể kể đến 2 phần phim Xác ướp Ai Cập (năm 1999 và 2001). Không chỉ Âu châu, người Mỹ cũng du nhập nhiều yếu tố hình khối Ai Cập vào kiến trúc Art Deco của các tòa nhà, với cao ốc Chrysler (xây năm 1930) ở New York là đại diện tiêu biểu. Sau Thế chiến II thì cơn sốt Ai Cập hạ nhiệt, dù vậy chủ đề xác ướp vẫn rất phổ biến trong tiểu thuyết và phim ảnh phương Tây.
Không phải ai cũng có điều kiện đi tới Ai Cập, hơn nữa nền văn hóa hiện đại của Ai Cập rất khác với thời cổ đại. Thành ra dù có tới đó người ta có thể cũng không thu được nhiều hiểu biết bằng việc nghiên cứu các tài liệu, kiến trúc hay phim ảnh về vùng đất này của người châu Âu. Cho nên có thể nói hầu hết những gì thế giới biết về Ai Cập cổ đại đều là qua những nghiên cứu và hiểu biết của phương Tây.
Nguồn:Baochinhphu.vn