Hành trình rong ruổi 63 tỉnh thành của chàng trai Lào Cai: Khi đam mê trở thành lý tưởng sống
Sinh ra giữa núi rừng Lào Cai – nơi có đỉnh Fansipan sừng sững, ruộng bậc thang Mường Hoa tầng tầng lớp lớp, và những phiên chợ vùng cao rực rỡ sắc màu – chàng trai ấy từ nhỏ đã thấm đẫm tình yêu với thiên nhiên, văn hóa và con người. Không giống những đứa trẻ cùng trang lứa say mê thành phố hoa lệ, anh lại mơ về những cung đường uốn lượn giữa đại ngàn, những bản làng xa xôi nơi ánh lửa bập bùng kể chuyện tổ tiên.
Và rồi, khi vừa bước qua tuổi đôi mươi, anh bắt đầu hành trình của đời mình – một hành trình dài, xuyên suốt 63 tỉnh thành, bằng đôi chân, trái tim và một chiếc balo cũ kỹ chất đầy bản đồ, máy ảnh, và vài quyển sổ tay.
Từ Tây Bắc huyền ảo…
Anh khởi đầu từ chính quê hương Lào Cai – vùng đất hội tụ nét hoang sơ và hùng vĩ nhất của Tây Bắc. Những ngày đầu hành trình là những ngày băng qua rừng núi Y Tý mù sương, leo đỉnh Lảo Thẩn săn mây, ngủ trong nhà sàn cùng người Hà Nhì, nghe câu chuyện về thần rừng, thần suối. Mỗi nơi đi qua, anh không chỉ chụp hình, quay video, mà còn ngồi hàng giờ ghi lại cảm nhận, tên gọi địa danh bằng tiếng dân tộc, thậm chí học vài câu chào bằng tiếng Mông, Dao, Tày.
Rồi anh tiếp tục men theo đường đèo Ô Quy Hồ đến Lai Châu, Điện Biên, Sơn La. Có đêm anh ngủ nhờ trong căn nhà gỗ vách đất, ăn bát mèn mén chan nước xương nóng hổi. Có hôm, anh dầm mưa trên cung đường Mộc Châu – Pha Luông chỉ để ngắm một buổi chiều sương giăng như tranh.
… đến miền Trung nắng gió, miền Tây sông nước
Sau Tây Bắc, anh xuôi dần về miền Trung. Đó là nơi nắng gió miền cát trắng như thách thức, nhưng cũng là nơi chứa đựng những di sản vàng son của cố đô Huế, phố cổ Hội An, hay vẻ đẹp lặng lẽ của biển Lý Sơn, Ghềnh Đá Đĩa. Anh từng dậy từ 4 giờ sáng để leo núi Ngũ Hành Sơn, chờ mặt trời lên từ phía biển. Anh ngồi hàng giờ cùng ngư dân Quảng Ngãi vá lưới, uống rượu gạo và nghe họ kể về cá chuồn, cá nục.
Vào đến miền Nam, anh đi xuồng ba lá giữa rừng tràm Trà Sư, chèo ghe trên sông Cái Răng, ăn cơm với người dân Khmer Trà Vinh, và lần đầu trải nghiệm Tết cổ truyền Chôl Chnăm Thmây. Anh bảo: “Miền Tây là nơi làm tôi nhận ra Việt Nam mình hiền lành và trù phú đến thế nào.”
Hành trình không chỉ là khám phá, mà là kết nối
Chuyến đi của anh không chỉ là một hành trình du lịch, mà là một hành trình giao thoa văn hóa và thấu hiểu con người. Mỗi nơi đi qua, anh đều cố gắng tìm hiểu những giá trị sâu xa hơn: Vì sao người Dao đỏ lại quấn khăn như thế? Vì sao ở miền Trung lại thờ cá Ông? Vì sao người miền Tây lại mộc mạc mà hiếu khách đến lạ?
Từ một người chỉ biết quê mình, anh trở thành người kể chuyện của đất nước. Những bài đăng, video, hình ảnh của anh được chia sẻ khắp nơi. Không ít bạn trẻ nhắn tin cảm ơn vì nhờ anh mà họ biết đến những nơi chưa từng xuất hiện trên bản đồ du lịch. Không ít người cao tuổi xúc động khi nhìn thấy hình ảnh quê hương mình được tôn vinh một cách giản dị mà đẹp đẽ đến vậy.
Và lý tưởng lớn hơn sau những bước chân nhỏ
Khi được hỏi vì sao lại chọn cách sống vất vả, tạm bợ, ngủ lều, ăn cơm bụi thay vì ổn định công việc như bao người, anh chỉ cười: “Vì tôi muốn đi, để hiểu mình hơn, hiểu đất nước mình hơn. Việt Nam đẹp lắm, nếu không đi, sẽ tiếc cả đời.”
Giờ đây, hành trình vẫn chưa dừng lại. Dù đã đặt chân đến tất cả 63 tỉnh thành, anh vẫn quay lại những nơi từng đi, để xem con người thay đổi ra sao, để hiểu sâu hơn thay vì chỉ lướt qua. Với anh, mỗi lần quay lại là một lần mới – vì thiên nhiên, văn hóa và con người luôn chuyển mình theo thời gian.
Và rồi, hành trình ấy đâu chỉ là những bước chân in hằn trên đất…
Chàng trai Lào Cai ấy đã không chỉ đi để ngắm nhìn cảnh đẹp, mà còn để cảm, để hiểu, để gắn bó. Mỗi vùng đất anh đặt chân đến không còn là điểm du lịch vô hồn, mà trở thành mảnh ghép sống động của một bức tranh Việt Nam rộng lớn – nơi từng nụ cười, từng món ăn, từng giọng nói đều mang hồn quê hương.
Khi nhiều người trẻ còn đang loay hoay tìm hướng đi cho mình, anh đã chọn một con đường không bằng phẳng – đường của bụi bặm, của mưa nắng, nhưng cũng là đường của khám phá, của sẻ chia và kết nối. Những câu chuyện anh kể, những thước phim anh quay, những dòng chữ mộc mạc anh viết ra… tựa như những nhịp cầu nối liền miền ngược với miền xuôi, nối quá khứ với hiện tại, nối trái tim này với hàng triệu trái tim khác đang cùng yêu thương mảnh đất hình chữ S.
Giờ đây, khi nhìn lại bản đồ Việt Nam – nơi anh đã từng đi qua từng tỉnh thành, từng khúc cua cheo leo hay con đò nhỏ giữa rừng ngập mặn – anh không chỉ thấy một đất nước, mà thấy một phần đời mình đã hòa vào trong đất nước ấy.
Và có lẽ, điều đẹp nhất trong cả hành trình không phải là những tấm ảnh chụp nơi đỉnh núi hay giữa đại dương, mà là ánh mắt của một cụ già Dao khi kể chuyện làng cổ, là nụ cười ngại ngùng của cô bé Khmer khi tặng anh bông hoa hái vội, là giây phút ngồi bên đống lửa giữa đại ngàn và nhận ra: quê hương không chỉ là nơi ta sinh ra, mà là mọi nơi ta đặt trọn trái tim mình vào đó.
Chàng trai ấy vẫn đi. Không vội vàng, không náo nhiệt. Nhưng từng bước chân là một nhịp đập yêu thương. Bởi với anh, hành trình khám phá đất nước – chính là hành trình khám phá chính mình.